…”Tôi nhớ một câu nói trước đây từng đọc :”Trưởng thành chính là quá trình biến tiếng khóc trở nên câm lặng”. Từ hễ có áp lực hoặc chuyện không vui là muốn tìm người khác để chia sẻ ,cuối cùng học được cách âm thầm tự mình “tiêu hoá”; từ lúc nào cũng tìm kiếm sự thấu hiểu và an ủi từ người khác, cuối cùng cũng hiểu những đau khổ và mệt mỏi trong cuộc sống đều cần tự bản thân mình gánh vác; từ gõ trống khua chiêng kể lể với người khác những mất mát và oan ức của mình, cuối cùng cũng hiểu được cách cười rồi nói:”tôi không sao cả, không có gì to tát cả”. Những thay đổi này thật sự không dễ dàng gì”… trích “Ai rồi cũng phải quen với sự cô đơn” Nhị Hy.
Là một cuốn tản văn ghi lại những câu chuyện, những trải nghiệm, những suy nghĩ…của tác giả trong một năm đã trải qua bằng văn phong nhẹ nhàng gần gũi nhưng những điều đọng lại cũng không kém phần sâu sắc.
Có nhiều ý kiến cho rằng tản văn chỉ là những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối của người viết nên giá trị mà nó mang lại không nhiều. Nhưng tôi nghĩ ngoài những điều đọng lại (nếu có) thì nhập tâm vào câu chuyện của người viết là trải nghiệm cũng rất tuyệt vời.
Tôi biết, chúng ta nhất định có những cách nhìn nhận khác nhau về thế giới này.
Tôi cũng biết, chúng ta nhất định đều ôm ước nguyện của riêng mình về những ngày xưa cũ và cả tương lai phía trước.
Cuộc đời thật sự rất khó khăn, nhưng cũng có thể tìm được niềm hạnh phúc từ trong những khó khăn đó.
“Hy vọng trong những ngày tháng tương lai rất dài về sau, tôi vẫn là một cô gái chỉ vì ăn được xâu kẹo hồ lô và củ khoai nướng yêu thích, vì xem được bộ phim hay có thể làm mình khóc thút thít mỗi tập, vì sự nhắc nhở đầy thiện ý của anh tài xế, vì nụ hôn ấm nồng của người mình yêu vào mỗi sáng thức dậy, vì hôm nay vẫn còn có thể làm được những điều cho bản thân và những người mình quan tâm, mà vui vẻ thật lâu. Thật sự mong rằng, bạn có thể tìm được những niềm vui giản đơn như vậy.”
Hy vọng cuối cùng chúng ta có đủ dũng khí, bắt tay giảng hòa với những gian khó của quá khứ và hiện tại.
Hy vọng chúng ta sống thật phong phú và độc lập, cho dù bị rơi vào tình cảnh nào, cũng đều có dũng khí để bình tĩnh đối mặt.
Hy vọng năm tháng ban tặng cho chúng ta một ngày mai không hề thay đổi, dù trải qua bể dâu vẫn giữ được sự đơn thuần lương thiện và đáng yêu.
Mong rằng bạn đối xử thật tốt với tuổi trẻ của chính mình, cũng mong bạn có một tâm hồn thú vị và không cũ kĩ.
Mong rằng bạn sống cho hiện tại, dù rơi vào vũng bùn cũng có thể sống hồn nhiên và kiêu hãnh hết một đời.
Mong rằng, tuổi tác lớn dần, nhưng bạn vẫn chẳng màng mưa gió bão giông của tháng năm.
Mong cho chúng ta – những người tốt đẹp và đáng yêu, đều có thể sống thật là hạnh phúc.
Xin dành tặng cuốn sách này cho tất cả những người có vai diễn quan trọng trong cuộc đời của chúng ta.
Cảm ơn các bạn đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi, để tôi hiểu được thế nào là “ánh sáng rực rỡ muôn trượng”.
Đời người ngắn ngủi đắng cay, mới cần nhớ mãi không quên.
“Rồi cũng phải quen vơi sự cô đơn – Nhị Hy”- Cuốn sách cho ta thấy hơn cả sự cô đơn chính là niệm hạnh phúc của bản thân khi được sống với chính mong ước của mình
Mua sách :https://www.fahasa.com/roi-cung-phai-quen-voi-su-co-don.html?attempt=1